Truyện tình yêu học trò hay nhất -Con gái
Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014
Hồi đó là ngày đầu tiên tôi vào học trong đội tuyển hóa và nó cũng là ngày đầu tiên bắt đầu cho những kỉ niệm khó quên trong cuộc đời tuổi học trò của tôi…Ngày hôm ấy cho đến giờ phút gần vào lớp Tôi vẫn chưa thấy một đứa con gái nào xuất hiện.Và đúng như những gì tôi mong! Một lớp học nguyên toàn con trai?Điều đó với tôi thật tuyệtHọc đội tuyển hóa ngày đầu tiên chúng tôi đã chẳng có bỡ ngỡ gì như bọn con gái cả.Bọn tôi học học ào ào nói chuyện ầm ầm.Thầy giáo giảng nhanh như bay .Tới Gần cuối giờ,thầy chép nguyên một cái đề bài dài gần nửa trang giấy ra lệnh cho cả lũ làm.Tôi nhìn mà phất hoảng.Cứ phản ứng đi phản ứng lại hoa hết cả mắt.Tôi cắn bút.Thằng bạn bên cạnh cắn bút.Thú thực tôi chẳng thấy thằng nào không cắn bút cả.Mà thầy giáo nào cũng thế,cứ bài khó là y rằng goi học sinh lên bảng.
-Không ai giơ tay à?Tôi gọi sổ nhé! Thấy di cây bút vào danh sách đội.Tôi tưởng mình không thở được nữa.
_Nguyễn Tùng Anh! Thầy nói từng chữ một
Phù………không phải tên mình.
“Người bị nạn” đứng phắt dậy,hùng hổ đi lên bảng rất có…khí chất nam nhi.Tên này vừa mới ném viên phấn vào tôi đây mà,nghịch hơn những gì tôi tưởng(vì từ trước tới nay mẹ tôi bảo tôi nghịch nhất quả đất) Tôi còn chưa kịp trả thù hắn.
“Tiêu đời mày rồi nhóc ơi!’ tôi than thầm cho người xấu số.Nhưng không.Nó cầm phấn viết lia lịa.Thầy nhìn theo gật gù.Cao thủ đại nội!?!
Ôi trời đất quỷ thần ơi! Tôi chỉ biết than như vậy.Cái tên Tùng Anh siêu quậy ấy lại là…………… con gái!…
Điều duy nhất để tôi phát hiên ra điều đó là cái vòng bạc đeo ở tay nó.Một cái vòng cực kì nữ tính.!?!
Cả lớp bắt đầu xì xầm.Hơn ba mươi con người này bỗng xuất hiện một đứa con gái là điều đáng bàn lắm chứ! Thầy gõ cây thước ‘ầm’một cái lên bàn,nhíu cặp kính:
-Gì mà ồn ào thế hả?
Cả một lũ nhao nhao: Thầy ơi Tùng Anh là con gái ạ??
Thầy gỡ kính,đứng trước bảng nhìn “ thằng bé” đang lúi húi viết viết xóa xóa.Bật cười.Thầy nhìn chúng tôi cười rồi nhăn mặt đau khổ.Trông rất chi là …hài.Tôi bàng hoàng nhìn nó đang không có một chút phản ứng gì cả.
nó là một đứa con gái thực sự . Nhưng ngay cả cái tên chẳng có tí con gái nào cả.Một đứa con gái mà tóc ngắn và xù lên chẳng thèm chải chuốt .Cái mặt trái xoan với cặp kính dày Nó đi giày thể thao,cái quần bụi bặm,mũ lưỡi trai xám,tôi chỉ thắc mắc tại sao nó không tháo quách cái vòng tay kia ra làm con trai một thể đi…. Rồi mặc dù có ghen tị nhưng tôi cũng phải công nhận là nó “đẹp trai” hơn bất kì thằng con trai nào trong đội tuyển hóa. Nó nghịch ngợm đến kinh người,Nghịch nhất trong tất cả bọn tôi.Chính nó là đứa nghĩ ra cái trò nghiền nhỏ phấn và rắc xuống đầu các “nạn nhân” tầng dưới.Chính nó là đứa nghĩ ra cái trò đi viết thư tình trêu con gái đội tuyển văn.Và chính nó là người khởi xướng các trận bóng đá giữa lớp hóa và mấy lớp toán,lí..
Nó là con gái.Trong trí tưởng tượng của tôi thi đó là loài sinh vật động tí là khóc,chúa ăn quà vặt,Chúa đỏng đảnh và chúa làm điệu,hơn nữa lại còn rất nhiều chuyện và lẻo mép…Tôi lầm,Tùng Anh không điệu,thậm chí ăn mặc nhiều lúc còn có phần xuềnh xoàng.Nó không lẻo mép mách thầy vì chính nó là chủ mưu cho những phi vụ quậy phá đầy sôi động đấy.Nhưng tôi chẳng thấy nó đáng yêu tẹo nào.Hay có thì cũng chỉ là một thằng con trai đáng yêu.Giờ mới biết con gái mà thay đổi như những gì tôi mong muốn thì chán chết!
Nó là con gái.Tôi vốn quen với tụi con gái lớp tôi là những cao mắt thủ văn học,khóe mắt ướt át.Động tí là khóc như mưa.Tụi nó học tự nhiên ngu ơi là ngu…Cái gì chứ toán lí hóa thì phục tôi sát đất.Nó khác.Hai tháng học cùng nhau nó dẫn đầu cả đội.Nó học giỏi.Nó chăm chỉ và chỉ có nó mới đủ tự tin để nhận xấp đề dày cộm thầy giao về.
Nó là con gái.Dù trời có sập xuống hay đất có lở ra thì nó cũng vẫn là con gái. Một buổi.Nó nghỉ học.Tự dưngbiến mất không lí do.Thầy gọi điện về hà nó cũng không ai nghe máy.Tự dưng tôi thấy buồn buồn.Những trò đùa trở nên nhạt nhẽo và vô vị.Trận bóng hôm ấy hủy .Tôi tự bảo lòng mình “không phải tại không có nó”.
Ngày thứ hai nó nghỉ học.Tự dưng tôi thấy lo lo.Tại sao nó nghỉ học không phép như vậy? Nếu nó ốm,chắc chắn mẹ nó phải xin phép chứ?Mà lạ thật!nó nghỉ là việc của nó,đâu có liên quan gì đến tôi mà tôi lo nhỉ?
Tối.Thế mà rồi tôi cũng lục tung tất cả các quyển nháp lên tìm số điên thoại của nó.Tôi nhớ là tôi đã ghi vào một nơi nào đó trong cái quyển nháp chi chít chữ này.Sau một hồi tìm đỏ con mắt tôi cũng thấy một dãy 11 số khoanh tròn trong mớ hỗn độn công thức hóa.
-Alô…có giọng nói yếu ớt từ đầu dây bên kia.
-Tùng Anh à? Tôi ngập ngừng
-Phải…ai đấy?
-Tớ…Dương đây. Bạn…ốm à?
-Ừ …à …không…tớ…
-Sao bạn nghỉ học như thế? Tôi định nói là “tớ lo lắm đấy” nhưng cuối cùng thì bảo: “thầy lo cho bạn lắm đấy”
............................
Nó dập máy trong sự im lặng.
Hình như nó đang khóc .Trời Nó khóc ư? Chưa bao giờ tôi thấy nó khóc cả .Nhìn nó khóc tôi đoán nó chắc là sẽ rất…giống con gái!
hôm sau nó đến lớp là một đứa con gái.một Mái tóc trải mượt cài một chiếc nơ mầu hồngNó mặc cái áo phông hồng dễ thương để lộ cái cổ trắng ngần.Chân đi một đôi giày búp bê xinh xắn.Trời ơi Nó là con gái thật sự.Một đứa con gái giống như bao đứa con gái khác.Ngày Hôm đấy ,nó không còn tham gia vào mấy trò nghịch ngợm của bọn tôi,Nó ngồi lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Sao bạn lại thay đổi thế này? _tôi vỗ vai nó hỏi.Nó nghiêng người như cố tình tránh sự va chạm đấy.Tôi giật mình,nó đâu còn là một “thằng con trai” như ngày trước.
-Tớ không cần là con trai nữa…Nước mắt trong khóe măt nó trào ra…Ôi! Nước mắt con gái.Nó là tôi lung túng và chẳng biết làm gì cả!?! Cuối cùng thì chỉ biết ngồi im nhìn nó khóc.Có chuyện gì xảy ra?Chuyện gì kinh khủng đến mức làm nó khóc như thế kia???Thì ra… nó không cứng rắn như tôi vẫn tưởng.
Thầy rất mừng khi thấy nó,sau đó hóm hỉnh bỏ kính và nhìn nó trong bộ dạng…lạ.
-A! Tùng Anh! mấy ngày em nghỉ ở nhà để chuẩn bị làm nữ nhi à?..thầy cười
Nếu là bình thường nó sẽ nói lại với thầy bằng những câu còn hóm hơn.Nhưng sau đó thì nó lại bật khóc nức nở: Thầy ơi!
-Sao thế? Thầy hỏi đầy bất ngờ
-Em không thể theo học đội tuyển được nữa,đây là buổi học cuối cùng thầy ạ.Nó mếu máo với đôi mắt đầy nước.
-Nhà em sắp chuyển đi,em không thể ở lại,hôm nay em đến để chào thầy…nó tiếp tục khóc,khóc như chưa bao giờ được khóc.Tôi chỉ thấy thầy nhìn nó bàng hoàng.Sống mũi cay sộc,tôi bồn chồn đưa mắt ra ngoài nhìn cái nắng nhuộm màu chia li trên sân trường và những cơn gió đầu đông se sẽ lạnh.
Sau đó dù thầy kể ra vô số lí do giúp tiếp tục tham ra đội tuyển nhưng nó lắc đầu.Rồi dường như không còn đủ can đảm để ngồi lại,nó chào tất cả mọi người và xin phép được về trước.Tôi cố nhìn ra cửa sổ tìm bóng nó nhỏ bé đến chơ vơ đang khuất dần nơi cổng trường.Lớp học từ đầu đến cuối như im lặng tuyệt đối….
Nước sông xanh ngắt như bầu trời những ngày cuối thu.Tôi lơ đãng đạp xe trên cầu.Bỗng dưng thấy lòng trống trải mà cố chấp bảo rằng:Có vì sao đâu?!?Gật mình tôi thấy Tùng Anh ngồi co ro bên bờ sông.Liêu nó có định làm điều gì dại dột không nhỉ?Sau ý nghĩ đó,tôi đã mỉm cười vì nghĩ mình thật giỏi tưởng tượng.Chuyển nhà với một thằng con trai như tôi chẳng bao giờ làm khủng hoảng tinh thần đến thế.Chẳng qua là nó là con gái.Một đứa con gái hay nhè.Tôi chỉ thắc mắc là tại sao việc đó lại khiến nó “trở thành con gái” được?
Tôi lặng lẽ đứng sau lưng nó.Mãi mới dám cất tiếng hỏi:
-Có chuyện gì thế Tùng Anh? Hỏi xong tôi mới biết là mình ngớ ngẩn.Biết thừa lí do rồi mà còn …
-Cậu thấy tớ là con gái có tốt hơn không? Nó nhìn lơ đãng.
Tôi không biết phải trả lời nó như thế nào,cuối cùng thì hỏi lại:
-Sao tự dưng lại thay đổi như thế?Cứ sống như trước không tốt hơn à?
Hình như chỉ là buột miệng,nó mếu:
-Không cần nữa.Không cần nữa.Mẹ tớ có người để nương tựa rồi.Mẹ tớ không cần tớ nữa….kể từ ngày bố tớ bỏ tớ đi.Rồi nó nấc nghẹn.Tớ muốn trở thành một thằng con trai cứng rắn trong nhà,để làm chỗ dựa cho mẹ và em gái tớ.Giờ thì không cần nữa rồi.
Nó Im lặng một hồi lâu.Nó bảo: “tớ sẽ quay trở về làm chính mình ”
Nước mắt đã cạn khô và chẳng biết nó nói với tôi hay là nói với chính nó: Hình như chính mình ích kỉ quá thì phải.Mình sẽ không buồn vì điều đó nữa đâu.Mình sẽ chỉ buồn vì không được tiếp tục học đội tuyểnhóa nữa thôi.
All comments [ 0 ]
Your comments